Вчера еще в глаза глядел, А нынче - всё косится в сторону! Вчера еще до птиц сидел,- Всё жаворонки нынче - вороны!
Я глупая, а ты умен, Живой, а я остолбенелая. О, вопль женщин всех времен: "Мой милый, что тебе я сделала?!"
И слезы ей - вода, и кровь - Вода,- в крови, в слезах умылася! Не мать, а мачеха - Любовь: Не ждите ни суда, ни милости.
Увозят милых корабли, Уводит их дорога белая... И стон стоит вдоль всей земли: "Мой милый, что тебе я сделала?"
Вчера еще - в ногах лежал! Равнял с Китайскою державою! Враз обе рученьки разжал,- Жизнь выпала - копейкой ржавою!
Детоубийцей на суду Стою - немилая, несмелая. Я и в аду тебе скажу: "Мой милый, что тебе я сделала?"
Спрошу я стул, спрошу кровать: "За что, за что терплю и бедствую?" "Отцеловал - колесовать: Другую целовать",- ответствуют.
Жить приучил в самом огне, Сам бросил - в степь заледенелую! Вот что ты, милый, сделал мне! Мой милый, что тебе - я сделала?
Всё ведаю - не прекословь! Вновь зрячая - уж не любовница! Где отступается Любовь, Там подступает Смерть-садовница.
Самo - что дерево трясти! - В срок яблоко спадает спелое... - За всё, за всё меня прости, Мой милый,- что тебе я сделала! 14 июня 1920
|
Mới hôm qua còn chìm trong mắt em đây Bây giờ đã nhìn sang phía khác Mới hôm qua còn ngồi bên em đợi tiếng chim gọi sáng Giờ sơn ca thành quạ cả rồi anh.
Em dại khờ, anh quá đỗi thông minh Anh sống động, em thì ngơ ngác Chao ôi, tiếng kêu của đàn bà bao đời chẳng khác: “Anh yêu, em đã làm gì anh?”
Nước mắt với Tình Yêu như nước, còn máu ư? Cũng là nước lã thôi, - gột mình trong lệ, máu Tình Yêu chẳng là mẹ hiền yêu dấu Là mẹ Ghẻ với ta. Chớ mong ai phán xử hay mủi lòng
Những con tàu đưa người yêu dấu đi rồi Con đường trắng mang người đi mất hút Và tiếng nức nở ngân vang khắp nơi trên trái đất: “Anh yêu, em đã làm gì anh?”
Mới hôm qua còn nằm ngả trên đùi Tự so sánh mình với Trung Hoa Hoàng đế Đôi tay bỗng một lần buông trễ Đời rụng rơi như đồng xu gỉ mà thôi
Đứng trước tòa em là kẻ giết người Không dịu hiền và đầy hãi sợ Cả dưới địa ngục kia em vẫn còn kêu nữa: “Anh yêu, em đã làm gì anh?”
Em sẽ hỏi ghế, em sẽ hỏi giường xinh: “Vì cớ gì, cớ gì ta đau buồn chịu đựng?” “Môi hôn đủ rồi, chàng ta phải bước: Tìm hôn cô nàng khác thôi” – giường, ghế trả lời
Như lửa bùng lên anh dạy em sống sôi nổi với đời Rồi quăng lại vào thảo nguyên buốt giá Đấy là điều anh làm với em anh ạ Còn anh yêu, em đã làm gì anh?
Em hiểu hết, anh đừng ngụy biện Chẳng là người tình của anh, em lại sáng suốt vô cùng Nơi đâu Tình Yêu đã từ bỏ chặng đường, Nơi đó có ngay người coi vườn – Thần Chết!
Đừng vội rung cây, đừng vội rung cành Táo sẽ rụng đúng mùa quả chín Hãy tha thứ cho em về mọi điều, ơi anh yêu mến Về mọi điều em đã làm với anh…
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét